Rậm đến độ em không nhìn thấy khe lồn đâu cả. Từng tế bào, từng sợi gân,Dâm Dục rã rời, tan tành. Xuống cái bịch:
– Trời đất quỷ thần ơi! Trinh ơi, cho Đạt thở chút đi. Cái mơ ước mơ hồ, không thành hình thật sự, bắt Loan xáp gần với Trường vào đầu tuần, khi anh chàng từ Sài Gòn lái xe xuống Phụng Hiệp.